Tuần trăng mật. Chàng và nàng, cặp vợ
chồng mới cưới trong căn phòng hạnh phúc nhỏ nhắn, ngăn nắp. Nàng ngồi thu chân
trên giường đan áo. Chàng ngồi đọc sách khoa học, tay trái búng búng trên mặt
bàn, miệng khe khẽ hát “…không cho chúng nó thoát, không cho chúng nó thoát…”
Chàng nghĩ “Làm chồng sướng thật,
không hiểu vì sao sướng, chỉ biết là sướng. Theo bất đẳng thức Cosi dễ dàng suy
ra…kiểm tra cái xem”. “không cho chúng nó thoát…”chàng hát. Nàng nghĩ: “Lấy
chồng sướng thật. Chỉ riêng cái khoản không phải đứa nào cũng lấy được chồng là
đã khoái rồi. Chỗ này hai lên một xuống”.
Chàng nghĩ: “Có vợ hay thật. Vợ mình
trông thế mà dễ coi, có duyên, dịu dàng thật, ngồi đan áo cho chồng. Đáng yêu
làm sao. Hừ, chỗ này lại dễ dàng suy ra, thằng nào viết quyển sách này thế?
Rao! Hừ”. “Không cho chúng nó thoát…” Nàng nghĩa: “Làm vợ hay thật, ít ra từ
nay cũng đỡ được khoản đi uốn tóc, làm đầu tốn tiền, mất thì giờ. Ông xã hơi
đen, nhưng được cái vui tính. Chỗ này 92 mũi, ba lên một xuống….”
Chàng nghĩ: “Có vợ khoái thật, bà xã
mình phải nói là đảm đang, chỉ phải mấy cái răng cửa hơi chìa ra, mà lo gì, già
rồi cũng rụng đi. Theo công thức Cosi-Bunhiacôpski dễ dàng suy ra….Dễ, dễ cái
cóc khô gì? Treo cổ mấy thằng ấy lên!”. “Không cho chúng nó thoát…”Nàng nghĩa:
“Làm vợ rồi cũng vất đây. Lão chồng tồ kia có vẻ say sưa khoa học lắm, chẳng
biết có làm nên trò trống gì không. Chết, hình như bà mẹ chồng đau lưng hay sao
mà cựa mình suốt. Chỗ này 13 mũi, chiết lên. Thôi chết, nhầm rồi”. “Không cho
chúng nó thoát…”
Chồng nghĩ: “Hừ, đi vào con đường tã
lót rồi sẽ khốn nạn đây. Theo bất đẳng thức Cosi-svak dễ dàng…đủ rồi! Một lần
nữa mà lại dễ dàng suy ra tao sẽ quảng mẹ mày đi cho xong”. “Không cho chúng nó
thoát…” Nàng nghĩ: “Rồi cũng đến hết hơi với bà mẹ chồng nổi tiếng phong kiến
mất. Có lẽ phải đi đun cho cụ cốc sữa”. Nàng đứng dậy ra ban công lấy củi. “Làm
gì thế chị?” – Cụ bà hỏi. “Dạ con chọn vài thanh củi” – Dâu đáp. “Lấy thanh nho
nhỏ thôi con nhá, ngày xưa bố chồng mày còn dùng cả bắp cày với tao. Này, anh
ơi, nương nhẹ tay con nhé, rõ tội nghiệp. - “Vâng”. – Con trai đáp, tay ngừng
búng xuống bàn.
Đinh
Tai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét